“Ngõ Vắng Xôn Xao” mlefood, November 22, 2024 Hai người bạn cũ, một ngõ vắng xôn xao và rung động đầu đời… Chúng tôi tình cờ nhận ra nhau trong một quán cà phê cạnh biển. Đã lâu lắm rồi, vậy mà chỉ vài ánh mắt ngỡ ngàng là cả hai cùng gật đầu và mỉm cười. Bạn và tôi lặng lẽ ngồi đối diện nhau và cùng nhìn ra biển. Câu chuyện ngập ngừng và chậm rãi, rồi từ từ dẫn về những kỷ niệm xưa. “Mình vẫn nhớ đội tuyển học sinh giỏi Văn lớp 9 năm nào, nhớ những chiều nghe thầy giảng thơ mà đầu óc thì cứ mơ màng ra ngoài khung cửa. Nhớ những sáng học văn hóa cùng những người bạn mới trong một lớp học rất giỏi và cũng rất quậy. Nhớ…” Bạn ngừng giữa chừng câu, mỉm cười quay sang tôi: “Còn bạn nhớ gì?” “Nhớ lần bạn cùng mình đạp xe lang thang dọc đường biển, nghe tiếng sóng và gió lao xao trên những lá dừa. Nhớ một bài văn bạn viết và mình chợt nhận ra cảm nhận thơ của mình còn hời hợt quá. Nhớ những lần thầy cô kêu bạn trả lời câu hỏi và giữa những ánh mắt chăm chú có người đỏ mặt…” Tôi khẽ cười. Bạn lắc đầu cười theo: “Sao hồi ấy mình hay đỏ mặt vậy nhỉ? Không phải vì bị chiếu tướng kỹ quá đó chứ, nhất là bị Lớp Phó Học tập chiếu cố mãi, trốn xuống cuối lớp mà vẫn không thoát.” Tôi tỉnh bơ trước cái nhìn khiêu khích của bạn. “Dĩ nhiên là phải chiếu cố các bạn mới rồi, cô chủ nhiệm đã dặn các bạn vào học lớp mình một tháng, em phải theo dõi giúp đỡ các bạn. Nhưng thật ra mình có giúp được gì đâu, vì các bạn ai cũng là học sinh giỏi mà.” “Bạn biết không, gần ký túc xá bọn mình ở có một hàng bán bánh căn Nha Trang. Buổi sáng bọn mình hay ra đó ăn sáng. Khi về quê cứ mỗi lần ăn bánh căn là mình lại nhớ… bạn bè, nhớ Nha Trang. Bánh căn Nha Trang không biết bỏ cái gì mà làm người ta nhớ hoài.” Sợi dây ẩm thực trong tôi bắt đầu rung lên, tôi suy nghĩ tìm lý do: “Mình nhớ hồi đó bánh căn Nha Trang giản dị lắm, chỉ có mỡ hành, rau sống, nước mắm tỏi ớt hay nước cá kho lạt. Mùa xoài có thêm xoài tượng chua chua ngọt ngọt giòn giòn xắt sợi. Cũng giống ở quê bạn mà, mình nghĩ bạn ăn lúc bụng đói nên thấy ngon đó.” Bạn cười cười, nhìn ra biển. “Chắc vậy. Mình còn nhớ một con đường nhỏ có giàn hoa giấy thật đẹp nữa. Mỗi lần đi qua đó, trong lòng mình lại vang lên bài hát Một ngõ vắng xôn xao.” Bạn hát nho nhỏ: “Một ngõ vắng xôn xao, nằm trong lòng phố lớn, một tiếng nói yêu thương, cho lòng thêm tơ vương. Một đám lá thu bay, rắc vương đầy ngõ vắng. Một chùm hoa trưa nắng, xôn xao cả lòng tôi.” Hoa trong ngõ vắng I Forgetmenot Nguyen, “Ngõ Vắng Xôn Xao” Giọng bạn trầm ấm, hơi đượm buồn. Tôi khen: “Bạn hát hay ghê, vậy mà hồi đó đêm cuối cùng họp mặt chia tay, kêu bạn hát lại không chịu hát. Lúc đó mà bạn hát bài này, chắc sẽ có nhiều người “xôn xao” lắm đây.” Bạn quay lại nhìn tôi, không nói gì. Tôi lập tức xin lỗi: “Mình đùa thôi. Mình cũng thích bài này lắm, nhất là câu “vì muốn nói với nhau, nên nhìn nhau thêm lâu”. Lời và nhạc đều thật nhẹ nhàng dễ thương, giờ khó tìm được một bài tương tự.” Bạn gật đầu đồng tình: “Thời ấy của bọn mình cực khổ nhưng trong sáng, lúc nào cũng ngại ngùng. Mình đã bao nhiêu lần đi qua giàn hoa giấy ấy, cánh cổng ấy mà chưa một lần nào dám gọi cửa, chỉ có thể để “một chùm hoa trưa nắng, xôn xao cả lòng tôi” thôi.” Tôi cười cười: “Dân Văn chương đúng là lãng mạn nha. Nhưng sao lại không gọi cửa, biết đâu người ấy cũng cảm nhận như bạn thì sao?” Bạn im lặng. Tiếng sóng vỗ vào bờ dạt dào, triền miên như tiếng tim đang đập. Ngụm cà phê trên môi tôi thật đắng, và cũng thật ngọt. Trời hôm nay chẳng nhiều mây, xanh thăm thẳm một màu với biển. Đúng là “trong yên lặng mà lại mênh mông lắm”… Biển trời Nha Trang I Alright Anton!, “Nha Trang: Vietnam’s MOST Beautiful Bay”, YouTube Trước khi từ giã, bạn mỉm cười nhìn tôi: “Mình luôn biết ơn cuộc đời đã cho mình một bông hoa nắng, một ngõ vắng dịu êm, để mình nhớ đến khi thấy lòng trống vắng. Mình rất vui được gặp lại bạn hôm nay. Sống vui và hạnh phúc nhé!” Tôi đặt tay mình vào bàn tay ấm áp của bạn. Chúng tôi bắt tay thật chặt, nhìn vào mắt nhau và mỉm cười. Đường đời muôn vạn nẻo, chia tay rồi chưa biết ngày gặp lại, nhưng một chút “xôn xao” này đủ khiến lòng dịu êm khi nhớ về, bạn nhỉ. * Bài hát “Ngõ vắng xôn xao”, nhạc và lời Trần Quang Huy. ** Giọng ca Forgetmenot Nguyen: https://www.youtube.com/watch?v=sCqLo7lSa9o mlefood – Minh Lê Home Tiếng Việt Việt Nam V: Văn hóa
Home Sương sa, Sương sáo, Sương sâm April 19, 2024 Có phải sương sa là quà tặng từ giọt sương mai? Read More
English Kaiseki: A Life-changing Experience December 20, 2024 An unforgettable journey through the world of kaiseki. Read More
English Quang Ngai: Rock Sugar, Maltose and More November 15, 2024November 15, 2024 Dive into Quang Ngai’s ancient art of crafting rock sugar and maltose. Read More